Trong cuộc sống của mỗi con người ai cũng có những kỉ niệm không bao giờ quên. Đối với tôi một trong những kỉ niệm mà tôi vẫn nhớ đến tận bây giờ là về thầy cô và mái trường cấp 3 yêu dấu của mình.
Cô giáo Bùi Minh Huệ, giáo viên dạy môn Lịch Sử và là giáo viên chủ nhiệm năm lớp 10 của tôi, là người mà tôi luôn ngưỡng mộ và yêu quý. Cô không chỉ là người giỏi về chuyên môn mà còn là người dìu dắt chúng tôi ngay từ những ngày chập chững bước vào trường.
Chúng tôi, những đứa trẻ đến từ nhiều vùng quê, còn nhiều bỡ ngỡ lạ lẫm khi bước vào trường. Ngay từ khi vào nhận lớp cô luôn ân cần nhưng cũng đầy nghiêm khắc chỉ dẫn cho chúng tôi cả trong học tập lẫn cách cư xử với bạn bè, thầy cô- mà nhiều hơn ở cấp 2 rất nhiều.
Nhờ những bài giảng của cô mà tôi thêm yêu môn Lịch sử và học môn Lịch sử với tinh thần say mê, tiến bộ hơn nhiều. Nhờ vào sự gắng, nỗ lực của mình và sự hướng dẫn của cô mà tôi đã chọn vào đội tuyển Học sinh giỏi môn Lịch Sử của trường- điều mà cũng rất hiếm với một học sinh lớp thường như tôi. Một kỉ niệm vui mà tôi còn nhớ mãi: năm ấy tôi tham gia cuộc thi “ Học sinh Thanh Lịch”, khi đến phần trả lời ứng xử với câu hỏi: Bạn thích nhất môn học nào? Tại sao? Tôi đã trả lời: Tôi thích nhất môn Lịch sử và cả sân trường lúc đó cười ồ lên! Tôi đoán chắc họ nghĩ tôi đang “ nịnh” cô giáo chủ nhiệm của mình? Nhưng không , đó là một câu trả lời không được chuẩn bị trước nhưng là xuất phát từ trong tâm tôi. Sau cuộc thi đấy cô trách nhẹ chúng tôi không trao đổi với cô để cô hướng dẫn cho để đạt được kết quả cao hơn. Tôi luôn cảm nhận được sự ân cần, yêu quý của cô giành cho tôi. Tôi thấy vui hơn, tự tin hơn khi cô tin tưởng giao việc cho tôi. Từ một cô bé nhút nhát tôi đã mạnh dạn hơn rất nhiều ở một ngôi trường lớn, và cô chính là người đã truyền cảm hứng cho tôi với mong ước trở thành một cô giáo.
Tuy cô chỉ chủ nhiệm chúng tôi một năm nhưng cô vẫn luôn theo sát tình hình của lớp trong suốt thời gian sau. Chúng tôi vẫn đến thăm cô vào các ngày lễ, chúng tôi được ngồi trò chuyện lâu hơn, thoải mái hơn với cô. Với tôi mặc dù một năm là không dài nhưng đến bây giờ hình ảnh cô vẫn luôn trong tâm trí tôi.
Tôi luôn xem cô là thần tượng, cô là tấm gương cho tôi học tập và phấn đấu. Không biết từ bao giờ tôi lại mê nghề sư phạm đến vậy? Tôi âm thầm theo đuổi ước mơ của mình. Sau khi tốt nghiệp THPT tôi đã chọn nghề giáo. Tôi thi đỗ trường Đại học Hải Phòng khoa Tiếng Anh. Miệt mài học tập ba năm, tôi đã tốt nghiệp trường Đại học Hải Phòng. Nhận tấm bằng tốt nghiệp cử nhân khoa Tiếng Anh, lòng tôi vui sướng, hân hoan. Tôi thầm gọi tên cô, tôi nói với cô: “Cô ơi, em đã làm được điều mình mơ ước, em sẽ theo con đường sự nghiệp của cô. Em cảm ơn và mãi mãi yêu cô!”. Thời gian trôi nhanh, đến nay tôi đã làm trong ngành sư phạm được ...
Cũng sắp đến ngày Nhà giáo Việt Nam, cho phép chúng em xin được gửi lời tri ân sâu sắc nhất tới các thầy các cô đã dìu dắt chúng em. Dù hiện nay, chúng em còn bận công việc không đến thăm cô được nhưng cô ơi em xin cảm ơn cô người đã chắp cánh ước mơ cho em. Những ấn tượng về cô và mái trường THPT Tiên Lãng sẽ mãi là những kỉ niệm đẹp trong em.