Tâm Sự Của Một Giáo Viên Dạy Môn Giáo dục thể chất
Tôi là một giáo viên nữ đã trải qua 22 năm cống hiến cho nghề giáo, đặc biệt là môn giáo dục tại trường trung học cơ sở. Mỗi ngày trôi qua, tôi cùng với bao thế hệ học trò, chứng kiến sự lớn lên và trưởng thành của các em. Tuy nhiên, bên cạnh niềm vui nghề nghiệp, tôi phải đối mặt với không ít thử thách. Một trong những nỗi niềm lớn nhất là việc đi làm xa nhà, với khoảng cách lên đến 30 km.
Khi bước chân vào nghề giáo, tôi chỉ có một ước ao giản dị: mong muốn truyền đạt kiến thức và đồng hành cùng các em học sinh trên con đường khám phá thế giới. Tình yêu nghề đã tiếp lửa cho tôi mỗi khi đứng trên bục giảng. Tôi nhớ những ngày đầu đứng lớp, hồi hộp nhưng đầy nhiệt huyết. Những tiếng cười, sự hồn nhiên của học trò khiến tôi cảm thấy công sức mình bỏ ra là hoàn toàn xứng đáng.
22 năm công tác, tôi đã thấy biết bao thế hệ học sinh trưởng thành, từ những đứa trẻ hồn nhiên đến những thanh niên đầy năng lực. Tôi tự hào khi biết rằng mình đã góp phần nhỏ bé vào việc xây dựng tương lai cho các em.
Dù có tình yêu với nghề đến đâu, khoảng cách 30 km giữa nhà và trường là một thử thách không nhỏ. Mỗi sáng, tôi dậy từ rất sớm, chuẩn bị bữa sáng cho gia đình và gói ghém mọi thứ để lên đường. Thời gian di chuyển không chỉ lấy đi của tôi những phút giây quý giá với gia đình mà còn tạo ra cảm giác mệt mỏi.
Thời tiết có thể ẩm ướt, nắng nóng hay lạnh ngắt, nhưng tôi vẫn phải ra đường, vượt qua những điều kiện khắc nghiệt để kịp đến trường. Đôi khi, những cơn mưa bất chợt hay tai nạn giao thông làm tôi phải đối mặt với áp lực căng thẳng, không chỉ trên đường mà còn khi đứng lớp.
Mỗi ngày trôi qua, khi trở về nhà, tôi cảm nhận được sự kiệt sức. Tôi nhớ đến những cái ôm, những khoảnh khắc sum vầy bên gia đình. Việc xa nhà khiến tôi thường xuyên cảm thấy tách biệt, xa rời với những người thân yêu. Có những lúc, tôi cảm thấy cô đơn dù xung quanh vẫn có nhiều người.
Ngoài việc giảng dạy, tôi còn phải đảm nhiệm nhiều vai trò khác trong gia đình, như chăm sóc con cái, quán xuyến công việc nhà. Sự mệt mỏi và áp lực đôi khi khiến tôi không còn đủ sức lực để chăm sóc cho những người tôi thương yêu.
Thực ra, tôi đã học được một điều quan trọng để đương đầu với những thách thức trong cuộc sống. Đó chính là nghệ thuật cân bằng. Tôi biết rằng mình không thể hoàn hảo trong mọi vai trò, nhưng tôi có thể nỗ lực để tạo ra những giây phút chất lượng bên gia đình.
Cuối tuần, tôi cố gắng dành thời gian cho con cái, tổ chức những bữa ăn ấm cúng và cùng nhau tham gia các hoạt động giải trí. Những giờ phút bình yên bên gia đình giúp tôi tái tạo nguồn năng lượng, sẵn sàng trở lại với công việc giảng dạy.
Phạm Vân