Người học trò nhỏ của tôi, em Đặng Thu Hiền, em đã nỗ lực vươn lên để vượt qua mọi thử thách, khó khăn. Hiện nay em đang là giáo viên dạy tại trường Mầm non xã nhà. Em có một gia đình nhỏ hạnh phúc viên mãn!
Năm đó, tôi được phân công chủ nhiệm và dạy văn tại lớp 9A trường THCS Quyết Tiến. Lớp có 38 thành viên, các em đều rất ngoan, chăm chỉ học tập, vâng lời thầy cô. Bạn lớp trưởng Mai Ngoan học giỏi toán, có trách nhiệm với lớp. Bạn Thu Hằng lớp phó học tập, xinh xắn, luôn luôn đôn đốc các bạn làm bài tập. Nhưng bạn Minh Cảnh to béo mà lại rất lười học, hay ngủ gật trong lớp. Bạn Hãn tóc đỏ hoe ( không phải bạn nhuộm đâu) nghịch như quỷ, luôn trêu trọc các bạn... Là lớp chuyên chọn – lớp đầu đàn của trường, các em luôn dẫn đầu thành tích trong học tập, tháng nào cũng được tuyên dương dưới cờ. Các em đoàn kết, gắn yêu thương nhau như anh em trong một nhà.
Buổi sáng hôm ấy, các bạn có tiết thể dục, cả lớp ra sân đề tập luyện. Bầu trời mùa thu mát mẻ, gió nhẹ nhàng đung đưa cành lá, mấy chú chim trên cành phượng vĩ cất tiếng hót líu lo. Các bạn trong lớp đang say sưa tập đá cầu. Những quả cầu xanh đỏ bay lên bay xuống trông đến là vui mắt. Ở góc đằng kia Hải gầy và Quang tèo đang trổ tài thi thố. Hai bạn như hai vận động viên thể thao đá cầu điêu luyện. Đôi chân đá lên đá xuống nhịp nhàng, cầu lao đi lao lại vun vút. Hai bạn đều cố gắng đề hạn chế mức thấp nhất của việc rơi cầu...Góc bên cạnh mấy bạn nữ mới tập đá lần đầu, cầu cứ bị rơi xuống đất liên tục, các bạn cúi xuống nhặt liên tiếp. Mấy bạn nữ mặt ửng hồng vì ngượng ngùng khi nhìn sang chỗ Hải và Quang.
Bỗng tùng...tùng...tùng ba tiếng trống vang lên báo hiệu giờ ra chơi. Từ khung cửa của các lớp các bạn ùa ra như bầy ong vỡ tổ. Lớp 9A một số bạn nữ kéo nhau lên gác chơi. Các bạn đứng ở hành lang lớp học nói cười vui vẻ, vài bạn mơ màng nhìn về nơi xa...Bây giờ đã là cuối mùa thu, cây bàng bắt đầu rụng lá, những quả bàng chín cũng theo nhau rụng xuống đầy một góc sân trường. Mấy bạn nam từ đâu chạy đến vơ những quả bàng để ném nhau. Các bạn tung cao lên trời và hét thật to “bay đi, bay đi”. Rồi từ phía dưới một nắm quả bàng to tướng ném về phía các bạn nữ. Một tiếng thét ré lên “Ối giời ơi!”. Một bạn nữ ngồi thụp xuống ôm mặt khóc. Các bạn bên cạnh xúm lại xem. Thì ra có một quả bàng khô đã rơi trúng vào mắt bạn. Nhận được tin báo, tôi vội vàng đến chỗ em. Tôi đỡ em ngồi dạy rồi nhanh chóng đưa em đến bệnh viện để xử lí.
Khi đến bệnh viện tôi hồi hộp ngồi bên ngoài chờ đợi. Thời gian trôi qua thật chậm...năm phút...mười phút...mười năm phút... Bác sĩ mở cửa bước ra nhìn tôi mỉm cười. Tôi thở phào nhẹ nhõm khi bác sĩ thông báo: Quả bàng khô đó mới va chạm đến phía phần mềm ngoài của mắt, chưa ảnh hưởng đến tinh thể. Chịu khó uống thuốc và điều trị theo đơn là sẽ ổn.
Em nghỉ học một tuần để cho mắt ổn định. Hết thời gian nghỉ em trở lại lớp học. Có lẽ quả bàng khô ấy sẽ là một kỉ niệm đáng nhớ của em. Tôi hi vọng những năm tháng học trò sẽ mang đến cho em những kỉ niệm tươi đẹp hơn, để khi xa mái trường này em vẫn nhớ về thời cắp sách thuở xa xưa!
Cao Mơ