Trong cuộc đời của mỗi con người, nếu như cha mẹ là hai đấng sinh thành có công nuôi dưỡng ta từ nhỏ đến lớn thì thầy cô cũng có công không nhỏ. Thầy cô là những người dạy cho ta biết chữ, biết thế nào là lẽ phải trên đời, biết đối nhân xử thế. Đối với những học sinh còn cắp sách đến trường thì thầy cô chính là những người cha, người mẹ thứ hai của chúng ta - Người cõng chữ. Tục ngữ, ca dao Việt Nam ta có nhiều câu hay nói về thầy cô:
“Kính thầy mới được làm thầy”
Hay:
“Muốn sang phải bắc cầu kiều
Muốn con hay chữ phải yêu kính thầy”
Thật vậy, nếu không có thầy cô chỉ dạy thì chúng ta sẽ không biết chữ. Thầy cô là những người đã dìu dắt chúng ta đi trên con đường học vấn. Từ chỗ chưa biết gì, chúng ta dần dần biết chữ, biết đọc, biết viết, biết làm văn, làm toán, biết được những kiến thức phong phú vô tận của nhân loại. Thầy cô đã giúp cho chúng ta có được chìa khóa để mở cửa tri thức của cuộc sống. Thầy cô đã vun đắp ước mơ cho chúng ta, đưa chúng ta đến đỉnh cao của kiến thức, của một tương lai tươi đẹp sau này. Mọi người vẫn thường nói thầy cô là những người lái đò đưa học sinh qua sông. Mỗi khi năm học kết thúc là thầy cô đã đưa học sinh đò cập bến. Hết chuyến đò này đến chuyến đò khác, thầy cô đã đưa biết bao nhiêu chuyến đò trong cuộc đời mình, biết bao thế hệ học trò đã được thầy cô dìu dắt.
Công ơn của thầy cô thật là to lớn. Con người ta chắc hẳn ai cũng có một thời cắp sách đến trường. Đó là khoảng thời gian đẹp nhất, thời gian hồn nhiên đáng yêu của lứa tuổi học sinh: ngây thơ, mơ mộng, vô tư, nhút nhát và cả sự tinh nghịch, quậy phá, thậm chí vô lễ với thầy cô. Chính thầy cô là những người đã thay đổi nhân cách cho chúng ta, đã uốn nắn dạy bảo cho chúng ta biết thế nào là sai, thế nào là đúng, chỉ dẫn tận tình để chúng ta trở thành những người công dân tốt vừa có đức, vừa có tài phục vụ cho xã hội, cho đất nước mai sau.
Thầy cô rất buồn khi chúng ta học yếu, sai phạm lỗi lầm và rất vui mừng khi chúng ta học ngày có tiến bộ, học giỏi, có đạo đức tốt. Sau này ra đời, chúng ta không còn đi học nữa nhưng mọi người vẫn nhớ mãi về mái trường, về thầy cô, nhớ về những kỉ niệm thân thương, về người cha, người mẹ thứ hai của mình với tất cả lòng biết ơn trân trọng. Thầy cô - hai tiếng gọi bình thường nhưng nghe sao mà thiêng liêng quá.
Dù đi đâu, ta mãi mãi nhớ ơn thầy cô: "những người lái đò tâm huyết - Người cõng chữ". Chúng ta sẽ cố gắng chăm chỉ học tập để không khỏi phụ lòng thầy cô đã có công dạy bảo chúng ta bao tháng ngày qua như những vần thơ:
“Con viết thơ này kính dâng người cõng chữ
Vượt những thác ghềnh đem con đến tương lai
Bằng tình yêu bằng tấm lòng nhân ái
Cảm ơn thầy! Người cõng chữ, thầy ơi!
Sớm nay về bản làng xưa đã khác
Bụi thời gian đã phủ trắng nhạt nhòa
Con nhớ lại ngày đâu tiên đến lớp
Nhớ bóng thầy, nhớ cả vị phôi pha.
Ôi những miền xa của lòng ta
Đã sáng lên ánh hồng trong ký ức
Để con nhớ lại người thầy xưa rất mức
Yêu mến trò bằng những khúc tình ca
Người đã gieo vào con hạt giống
Sớm nay về hạt nảy mầm thành hoa
Con gửi gió mang hoa vào miền lặng
Cảm ơn thầy, người cõng chữ, thầy ơi!”