Cầu vồng có nhiều màu nhưng không phải ai cũng thích tất cả các màu sắc của nó. Có người yêu màu tím thủy chung, màu vàng rực rỡ, màu đỏ nhiệt huyết … Phải chăng nghề nghiệp cũng tạo cho mình bản màu riêng và tôi thích màu xanh lá cây nên tôi thích nghiên cứu về sinh vật. Tôi là một cô giáo về sinh vật tôi đã từng được bước trên bục giảng và cảm nhận được niềm vui khi những kiến thức nhỏ bé của mình có ích. Họ bảo nhau cái nghề giáo viên gắn với tên gọi “Người lái đò”, người hàng ngày vẫn miệt mài khua mái chèo trên dòng song kiến thức. Từng lớp học trò đi qua cuộc đời người thấy giống như từng đợt người đi đò qua bờ bên kia của con sông. Và tất nhiên người lái đò ấy không thể lơ là với công việc của mình; nếu họ không vững tay chèo khách của họ có thể rớt xuống lòng sông bất cứ lúc nào. Còn nếu họ không nhanh nhẹn thì khách của họ sẽ đợi lâu và biết bao giờ mới đến được bên kia sông, biết bao giờ đến với chân trời mới. Những đợt sóng mới cứ nổi lên và khác đợt sóng trước nó giống như kiến thức ngày càng mới mà bản thân mỗi người thầy phải cập nhật cho học trò của họ. Và thật hụt hẫng và tiếc nuối khi mình bỏ lỡ chuyến đò của bao lớp học trò!
Có lẽ đó chính là số phận! Tôi lại thấy mình được đứng trên bục giảng. Tôi thích tiếng cọ xát của phấn khi chạm vào bảng, tiếng trống tùng tùng của trường học và tôi thích anh mắt của học trò, tiếng ồn ào huyên náo mỗi giờ ra chơi. Bạn bè tôi hay nói dạy cho người khác hiểu là điều rất khó, làm cô giáo không sướng đâu, không phải ai cũng có thể trở thành giáo viên đâu. Có người lại nói dân sư phạm sướng thật, chỉ mỗi việc lên lớp rồi về nhàm hè lại còn được nghỉ ngơi thoải mái. Có người lại nói mình đã bỏ giáo viên rồi sao lại quay lại nghề này làm gì, liệu mình có làm tốt được nữa không? Họ nói đúng, mỗi ngành nghề đều có cái vui và cái khó riêng, quan trọng là tình yêu của mình còn đủ lớn đến tiếp tục trở lại với nghề và hi sinh vì nó hay không? Tôi không chắc mình có đủ tâm huyết để thực hiện tốt vai trò mới của mình nhưng tôi chắc rằng một khi còn tình yêu của mình vẫn còn đó là tôi vẫn cố gắng. Cho nên hiện tại tôi rất kiên trì, bởi dù sao tôi vẫn đang là một cô giáo mới. Cô giáo mới nên nhiều điều xa lạ …
Nếu ai đó hỏi tôi có bỡ ngỡ hay lạ lẫm chăng? Chắc chắn tôi sẽ trả lời có và khẳng định nhiều là đằng khác. Mặc dầu tôi đã từng đứng trước nhiều sinh viên nhưng đã khá lâu rồi tôi mới lại được đứng trên bục giảng với bao ánh mắt đổ dồn của học sinh về phía mình. Cái cảm giác hồi họp, lo lắng, lo sợ cho từng lời nói ,cử chỉ, bước lại trỗi dậy thật khó tả. Với sinh viên tôi có thể thoải mái như những người bạn trao đổi kiến thức nhưng với các em học sinh trung học cô giáo cần phải nghiêm trang, đứng đắn, chuẩn mực trong từng lời ăn, tiếng nói và cách thức truyền đạt kiến thức. Điều này khiến cô giáo “trẻ em” mới thực sự lo sợ. Cô lo mình đã đủ chuẩn mực và đã truyền đạt kiến thức cho các em đúng cách chưa. Cô sợ nhất cái cảm giác khi tiết học kết thúc và chỉ nhận cái lắc đầu, không hiểu từ học sinh. Không khỏi bồn chồn, hồi hộp khi các em đến ngày kiểm tra. Và có những khoảnh khắc lặng im khi tiết dạy của mình chưa đạt chất lượng. Rồi những đêm thao thức suy nghĩ làm sao cho các em lắng nghe, hiểu được đầy đủ kiến thức cô truyền đạt. Còn nhiều nỗi niềm khác mà chỉ có những người làm sư phạm mới cảm nhận và thấu hiểu. Những nỗi niềm cứ chợt ùa về như cơn gió mát làm sống dậy tâm hồn và tiếp thêm nguồn động lực.
Nguồn động lực ấy bắt đầu nuôi dưỡng trên mái trường mà tôi đang dạy – Trường Trung học cơ sở Quyết Tiến. Nơi đây – sau hơn hai tháng làm quen với môi trường dạy học của nhà trường, tiếp xúc với một số lớp học sinh tôi cảm nhận được sự gần gũi, thân thiện, quan tâm từ đồng nghiệp và sự đáng yêu của các em học sinh. Điều này khiến tôi thêm yêu công việc bây giờ mình lựa chọn hơn. Từ sâu đáy lòng tôi thầm cảm ơn tất cả mọi người ủng tôi đi tiếp con đường này, cảm ơn gia đình, cảm ơn các thầy cô đồng nghiệp giúp tôi có thêm nhiều kinh nghiệm, cảm ơn các em học sinh, nhờ có các em mà cô có nhiều trải nghiệm đáng nhớ, biết mình thiếu sót chỗ nào và đang dần khắc phục. Yêu lắm khi được làm cô giáo, có thể vui với niềm vui của học trò được san sẻ và trò chuyện. Cuộc sống không phải màu hồng, dẫu biết trước mỗi giờ lên lớp cần có hàng giờ chuẩn bị giáo án. Nhưng nghề nào cũng cần phải có sự đầu tư hợp lý, huống chi nghề của chúng tôi không chỉ ảnh hưởng đến một người mà là cả một thế hệ. Cho nên chúng tôi rất quý trọng nghề như quý trọng cuộc sống của chính bản thân mình.
Ngày hôm nay tôi được làm lại ước mơ trở thành giáo viên. Hành trình tiếp theo còn dài, tôi luôn động viên mình cần phải nỗ lực thật nhiều nữa để xứng đáng với cơ hội mà cuộc đời một lần nữa cho tôi. Cuối cùng tôi xin dành tặng lời chúc tốt đẹp riêng cho những người đang là “Người lái đò”, cuộc sống tươi đẹp biết bao khi chúng ta đã và đang trên con đường “trồng người”. Và những người có ước mơ được trở thành“Người lái đò”, đừng từ bỏ ước mơ của mình vì nó thật đẹp và cuộc đời luôn cần những “Người lái đò” tâm huyết.