Cảm xúc những ngày đầu tiên bước vào nghề
“Có một nghề phấn bụi dính đầy tay
Người ta gọi đó là nghề cao quý nhất”
Khi còn là sinh viên ngồi trên giảng đường sư phạm, ai cũng ấp ủ và dự định bao ước mơ, hoài bão, ngay sau khi ra trường được cầm phấn trắng đứng trên bục giảng vì vậy chúng tôi luôn cố gắng học tập, tích lũy kiến thức để thực hiện hoài bão đó. Nhưng ước mơ và dự định tương lai đôi khi không như những gì ta mong muốn. Vì chưa có cơ hội nên tạm cất tấm bằng tốt nghiệp cao đẳng sư phạm Toán, chúng tôi lại theo đuổi ngành nghề trái với mong ước ban đầu.Thời gian trôi đi, chúng tôi dần bị cuốn vào những bộn bề cuộc sống với lo toan cơm áo gạo tiền. Cũng có lúc chúng tôi nghĩ rằng, ước mơ sẽ tạm gác lại ở đây nhưng trong tiềm thức, hình ảnh cô giáo đứng trên bục giảng vẫn luôn là cái đích mà chúng tôi hướng tới. Và cuộc đời đã mở cho chúng tôi cơ hội để thực hiện mục tiêu của mình, bao nhiêu vất vả, cố gắng đã được đền đáp. Vậy là ước mơ đã thành thực hiện.
Chắc hẳn cái cảm xúc của những ngày đầu tiên chập chững bước vào nghề ai cũng có và chúng tôi cũng không ngoại lệ. Khi cầm trên tay tờ quyết định về trường Tiểu học Tây Hưng với tâm thế sẵn sàng đón chờ những điều mới mẻ, chúng tôi đã háo hức biết nhường nào!
Sẵn sàng là thế, háo hức là thế nhưng chúng tôi cũng không tránh khỏi sự bỡ ngỡ, lo lắng khi đặt chân đến ngôi trường mà hơn một tháng trước đối với chúng tôi là hoàn toàn xa lạ. Không bỡ ngỡ sao được khi chúng tôi chưa từng gặp lãnh đạo nhà trường và các đồng nghiệp nơi đây. Không lo lắng sao được khi chẳng biết làm như thế nào để bắt nhịp với cường độ công việc mà chúng tôi sẽ được giao, và không biết bản thân có nhanh chóng hòa đồng được với các đồng nghiệp trong trường hay không? Vậy mà chỉ sau hơn một tháng chúng tôi đã cảm thấy hoàn toàn thân thuộc với nơi đây. Vì sao ư? Vì ngay ngày đầu tiên về trường chúng tôi đã được các thầy côBan giám hiệu tiếp đón rất nồng hậu, chính các cô chú lãnh đạo đã tạo cho chúng tôi có tâm lý thoải mái nhất để chúng tôi không còn cảm giác bỡ ngỡ và lo âu như lúc đầu. Tiếp theo phải kể đến sự thân thiện của các đồng nghiệp mà đồng chí chủ tịch công đoàn vẫn nói vui là “ma cũ” giành cho những “ma mới” như chúng tôi. Tiếp xúc với họ chúng tôi không còn thấy khoảng cách của những người xa lạ nữa mà thay vào đó là sự ân cần, trìu mến như người nhà.
Bước vào năm học mới, cô và trò làm quen nhau, trong cương vị giáo viên chủ nhiệm, chúng tôi cũng gặp một số khó khăn khi đưa học sinh vào nề nếp với những nội quy của nhà trường. Nhưng bằng sự cố gắng của bản thân, sự tiếp thu của học sinh và tình cảm cô, trò giành cho nhau những khó khăn đó dần biến mất. Không những thế, chúng tôi còn nhận được tình cảm và sự quan tâm của học trò đối với giáo viên chủ nhiệm. Từ những câu hỏi nhỏ về gia đình của cô hay từ những viên thuốc ngậm ho đã khiến chúng tôi cảm động vô cùng, chúng tôi luôn trân quý những tình cảm trong sáng, ngây thơ ấy. Một tháng trôi qua với những khó khăn vất vả ban đầu, chúng tôi đã dần quen với guồng xoáy công việc.
Không chỉ được các thầy cô Ban giám hiệu nhà trường quan tâm, tạo điều kiện nhất, mà bên cạnh đó, chúng tôi còn nhận được sự giúp đỡ, sẻ chia, góp ý rất tận tình của các đồng chí, đồng nghiệp trong trường cũng như tổ chuyên môn khối 4,5. Chúng tôi đã rút ra những kinh nghiệm, bài học quý báu từ những bài giảng hàng ngày và những tiết dự giờ thiết thực. Lúc này chúng tôi mới thấm thía nhận ra những nỗ lực và sự hy sinhcủa thế hệ các cô chú đồng nghiệp đi trước thật đáng quý biết bao. Chúng tôi hiểu rằng, các cô chú cũng từng trải qua những khó khăn vất vả thậm chí còn gian nan hơn chúng tôi rất nhiều. Họ chính là những tấm gương để chúng tôi học tập và phấn đấu hoàn thành tốt công việc và nhiệm vụ được giao. Chúng tôi vẫn luôn tin rằng mỗi khi chúng tôi gặp khó khăn, mỗi khi chúng tôi có ý định chùn bước thì luôn có Ban giám hiệu và các đồng chí giáo viên trong trường sẵn sàng đưa tay nâng đỡ chúng tôi vượt qua khó khăn, thử thách. Cùng với quyết tâm cao nhất chúng tôi sẽ vượt qua mọi trở ngại trong công việc.
Vâng chúng tôi đang thực hiện ước mơ ấp ủ bấy lâu nay đó là đứng trên bục giảng thực hiện nhiệm vụ cao cả của một chiến sĩ văn hóa. Không gì vui hơn khi nhìn những ánh mắt long lanh của các học trò được chúng tôi truyền đạt cho những tri thức mới. Các em học sinh chính là những hạt mầm mà chúng tôi cần nỗ lực hết sức để gieo trồng. Chúng tôi tâm niệm rằng, mỗi giờ lên lớp, mỗi giờ sinh hoạt chủ nhiệm hay dù là những lần tiếp xúc thông thường, chúng tôi sẽ cố gắng bảo ban học sinh thật tốt, gương mẫu, yêu nghề, thân thiện và nghiêm khắc nhưng biết lắng nghe, thấu cảm.
Lần đầu tiên được đứng trên bục giảng và chuẩn bị chào mừng ngày nhà giáo Việt Nam 20-11, mỗi chúng tôi đều tự hứa sẽ cố gắng hoàn thiện bản thân hơn nữa về phẩm chất đạo đức cũng như kiến thức chuyên môn để xứng đáng với nghề trồng người mà chúng tôi đã chọn. Xin được chúc các đồng nghiệp có một ngày lễ thật ý nghĩa, chúc các đồng chí luôn vững tay chèo để chở những thế hệ học trò mang theo hành trang kiến thức cập bến tương lai.
Và tất cả những hình ảnh thân yêu trên như thúc giục chúng tôi càng cố gắng hơn nữa với nghề mình đã chọn, để tiếp tục khơi dậy và truyền ngọn lửa cho những tâm hồn học sinh yêu dấu - Những chủ nhân tương lai của đất nước.Nay sắp sửa đến tuổi nghỉ hưu rồi nhưng ngồi nhớ lại ngày đầu tiên đứng trên bục giảng mà cảm giác vẫn dâng trào.
Ngô Thị Oanh